SAY MÊ KHÔNG VỀ
Phan_30
Cố Bắc Viễn nhíu chặt lông mày, trên trán xuất hiện một tầng lại một tầng nếp nhăn, tuy rằng mấy ngày gần đây đều có thể cản trở đám người muốn tiến công dưới núi, nhưng tổn thất của Thất Dương Cung cũng rất lớn, hai bên đánh nhau, cao thủ đều chết không ít. Trước mắt chủ lực của đối phương vẫn chưa xuất động, hắn cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu.
Thi Hiểu Nhiên không thể giúp được gì, liền đi theo đầu bếp lo liệu việc ăn uống, làm trợ thủ, lúc mới đầu đầu bếp ngại thân thế của nàng, không dám để nàng hỗ trợ, nhưng Thi Hiểu Nhiên rất kiên trì.
Đến khi đại phu tới lo việc chữa trị, nàng liền thành tiểu đồng bên người đại phu, thay đại phu băng bó bôi thuốc, hầm thuốc đun nước, cũng bận rộn xoay quanh.
Mỗi buổi sáng đều có người bị thương được khiêng về, tất cả đều bị thương nặng, có vài người mang vết thương đao kiếm máu thịt lẫn lộn, còn có người thiếu tay thiếu chân, Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy trong lòng đau xót, trên mặt như phủ thêm một tầng băng, cơ bắp đều bị đông lạnh. Nhưng bây giờ nàng đã thấy qua rất nhiều sinh tử, sẽ không sợ tới mức toàn thân không động đậy nổi, oa oa khóc lớn. Tuy bị chấn động mạnh nhưng nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, đưa hòm thuốc cho đại phu, đi nghiền thuốc để dùng.
Người trong giang hồ vốn tiêu sái, đây lại là thời khắc nguy cấp nên người bị thương cũng không tài nào để ý đến chuyện nàng là nữ tử. Lực nhẫn nại của những người đó vượt quá sức tưởng tượng của nàng, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra cũng không chịu hừ một tiếng, chỉ cắn răng thật chặt, cơ má hai bên căng ra chặt chẽ, gân xanh trên trán gồ lên. Có một thiếu niên bị chặt mất cánh tay phải, toàn thân không động đậy được chỉ im lặng nằm, Thi Hiểu Nhiên nhìn vết thương của cậu bị băng bó thật dày lộ ra màu máu đỏ tươi, mũi nàng đau xót, hốc mắt đều đỏ. Cậu ấy ngược lại nhẹ giọng an ủi nàng: “Cũng không phải chuyện gì to tát, về sau ta còn có thể luyện kiếm tay trái. Xin cô trăm ngàn lần đừng khóc, nếu không sau này Nhị cung chủ sẽ tìm ta tính sổ.”
Cậu ấy chẳng những tàn phế, võ công luyện mười mấy năm lại như nước chảy về biển đông, Thi Hiểu Nhiên dùng mu bàn tay quệt nước mắt, bưng thuốc bón cho cậu ta, giả vờ thoải mái trả lời: “Hắn đâu có hung dữ như vậy?”
Trên mặt thiếu niên hiện ra nét tươi cười, “Cô và mấy người Nhị cung chủ tốt lắm, đừng lo lắng cho ta, Thất Dương Cung còn lo cho tức phụ, chỉ cần Thất Dương Cung không bị phá hủy, đời này ta cũng có thể trôi qua rất khá.” Hắn thầm nghĩ luyện võ công cho tốt, cưới một người vợ xinh đẹp, cả đời an an ổn ổn.
Sự kiên cường của bọn họ làm cho nàng xúc động, nàng biết, còn có rất nhiều người sẽ vùi xác trên Thất Dương Sơn để bảo vệ gia đình của mình.
Những kẻ tham lam vì dục vọng của bản thân mà khiến vô số gia đình tan nát, ai sẽ nhớ kỹ sự bi thương và sinh mạng của những nhân vật nhỏ bé này?
Trăng tròn ngày đó, sáng như mâm bạc.
Trong núi rừng vang vọng tiếng hô chấn động trời đất, mấy môn phái liên hợp lại, phát động hành động tấn công núi với quy mô lớn. Vài người đưa nàng đi nấp trong một động cây, thân thể của nàng không nhịn được phát run, thậm chí có thể nghe được âm thanh đao kiếm chém nhau đằng xa.
Trong bóng đêm không có nửa điểm ánh sáng, đêm nay dài như một thế kỷ, mỗi một sợi dây thần kinh của nàng đều bị nỗi sợ tra tấn. Hai đấm khó địch bốn tay, hảo hán không chịu nổi nhiều người, dù cho võ công của Cố Bắc Viễn có cao cũng không thể chịu được cảnh bị nhiều người vây đánh, trong lòng nàng không ngừng cầu nguyện, chỉ hận bình thường không thắp vài nén hương.
Khi nàng được người mang đi, ánh bình minh đã hơi lộ ra, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, quần áo Cố Bắc Viễn đều bị ướt, trên người đầy vết thương. Đi theo trở về là Tất Hàm được hai người nâng, toàn thân bị bao phủ bởi máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả Tất Hàm cũng đặt một chân vào cửa chết, có thể thấy được tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Khi nàng băng bó cho Cố Bắc Viễn, trên mặt Cố Bắc Viễn đậm vẻ trầm trọng, “Tối hôm qua mấy phái liên hợp, đánh nhau dưới núi cực kì thảm thiết, còn có không ít người lẻn lên núi, không biết đại ca diệt trừ được bao nhiêu.”
Hắn ôm nàng trước ngực, nghiêm túc nói: “Đêm nay nàng đi trước, ta sẽ phái người hộ tống nàng rời khỏi Thất Dương Sơn đến Ngô Châu, trước tiên cứ tị nạn ở nơi đó.”
“Thất Dương Cung có thể phòng thủ được, đúng hay không?” thanh âm nàng run rẩy hỏi hắn.
Hắn đau đầu, trên trán hiện ra vết nhăn, “Ta sẽ cố hết sức, tối hôm qua người của chúng ta ở dưới núi bị tổn thất rất nhiều, ngay cả Tất Hàm cũng bị trọng thương, Lệ Phàm vẫn chưa liên lạc được. Trên núi đã bị địch xâm nhập không ít, đối phương vẫn còn cao thủ chưa ra mặt, nếu lại đến một lần nữa, sợ là sẽ bị công phá.”
Hắn nhất định sẽ sống chết cùng Thất Dương Cung, Thi Hiểu Nhiên chém đinh chặt sắt nói: “Ta không đi, chàng biết ta không phải người thế giới này, không hợp với thế giới này, nếu không có chàng, cho dù không phải lo chuyện ăn uống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nơi này có chỗ nấp, ta sẽ trốn thật kỹ, chờ chàng ứng chiến xong qua đón ta.”
“Hiểu Nhiên, ta sẽ chiến đấu đến khắc cuối cùng.”
“Dù sao ta cũng không đi, chàng muốn chết ta cũng không muốn sống, Thất Dương Cung không còn ta cũng sẽ mất nhà, phiêu bạt trên đời không phải là cần có can đảm hay sao? Không phải chàng vẫn nói sẽ ở cùng với ta sao? Sống chúng ta cùng sống, chết chúng ta cùng chết!”
Cố Bắc Viễn thấy nàng sắp khóc, cuối cùng không thể nói thêm gì nữa, ôm nàng vào trong ngực, hai tay không tự giác lại dùng sức, siết đến mức tái nhợt.
Hắn muốn bảo vệ Thất Dương Cung, bảo vệ người mình yêu thương, còn muốn trồng rừng đào trải mười dặm trên núi, đợi đến lúc khắp núi tràn ngập pháo hoa sáng rực như mây tía, mang theo nàng vào trong rừng nướng thỏ hoang hoặc chim trĩ, nhìn nàng kiều diễm hơn cả hoa, tươi cười đầy mặt.
Cho dù là như thế nào, đều phải bảo vệ! Trong lòng hắn thề!
Mấy phái mài đao soàn soạt, nhưng còn chưa kịp phát động lần tấn công cuối cùng thì Đằng Vân Các đã truyền đến tin tức, Thương Thần Phi dưới sự căn dặn của phụ thân và sự ủng hộ của các trưởng lão, tiếp quản chủ vị Đằng Vân Các.
Trên giang hồ lưu truyền tin tức, Thương Mộ Sơn bệnh nặng, cho rằng đứa con lớn nhất làm việc quá mức qua loa, hữu dũng vô mưu, không thể cáng đáng nổi việc lớn, nghe theo đề nghị của các trưởng lão, truyền vị trí chủ vị của Các cho người làm việc ổn trọng nội liễm là Thương Thần Phi.
Trong vòng một đêm, Đằng Vân Các đổi chủ.
Thương Dịch Thiên vừa nghe tin tức này, thiếu chút nữa phun một búng máu, một tay tuốt kiếm, chém người báo tin thành hai nửa, đây rõ ràng là Thương Thần Phi nhân cơ hội đoạt vị, động tác lần này không phải chỉ được sắp đặt trong một sớm một chiều, hắn chưa bao giờ nhận thấy được Tam đệ này lại âm thầm đào tạo ra thế lực lớn như vậy, ngay cả các trưởng lão trung thành đều thông đồng với nhau. Đỉnh đầu hắn bốc khói, hận nói: “Tam đệ ơi là Tam đệ, ngươi che giấu cũng quá sâu rồi, ta thật sự đã coi thường ngươi.”
Đằng Vân Các còn lại hảo thiếp tay sẽ không nhiều, hiện nay lại là lòng người lung lạc, nếu tiếp tục tấn công Thất Dương Cung chính mình cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi, nhưng thật ra lại tiện nghi cho Thương Thần Phi không làm mà hưởng. Nếu muốn đoạt lại Đằng Vân Các, phải thừa dịp Thương Thần Phi căn cơ không ổn, là lúc lòng người dễ lung lạc, nhanh chóng xuống tay, Thương Dịch Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, dứt khoát mang theo người lui lại, về nhà ganh đua cao thấp với Thương Thần Phi.
Động thái này của Đằng Vân Các khiến vài môn phái nhỏ rõ ràng luống cuống, không tấn công được lâu, thế lực lớn như vậy lại rút khỏi, chuyện liên hợp tấn công rõ ràng đã mất ưu thế, liền tự giải tán mà rời đi.
Khuôn mặt Quy Hồn Nhất Kiếm đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng hiểu được chỉ bằng lực lượng của Huyền Kiếm môn căn bản không thể tấn công Thất Dương Cung, cho nên không còn cách nào ngoài việc giận dữ lui chạy.
Nhưng mà mấy phái còn thừa lại này cũng không rút lui thuận lợi như vậy, cầu treo hạ xuống, Cố Nam Viễn tự dẫn người thừa cơ truy kích, trên đường xuống núi không biết khi nào lại có nhiều chỗ mai phục như thế, Cố Bắc Viễn cũng ngăn chặn ở dưới núi, vài lần giáp công, mấy phái đánh tới đánh lui, đến khi chạy ra khỏi Thất Dương Sơn đã tổn thất một bộ phận lớn.
Đến tận lúc này, nguy cơ của Thất Dương Cung rốt cục cũng qua.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng viết xong phần này, khoảng thời gian tốt đẹp đã đến.
CHƯƠNG 46: Năm trước
Edit: Bánh Bao Thịt
Beta: V-Emy
Ánh nắng ấm áp giữa trưa tỏa ra như đôi tay ấm áp vuốt ve đại địa, ngói lưu ly màu vàng cao lớn sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời, hoa văn của tượng điêu khắc bằng gỗ trên cây trụ hành lang trông rất sống động, mái cong cao gầy của cung điện giống như chim ưng dũng mãnh giương cánh muốn bay. Những đoạn hành lang gấp khúc đều treo đèn lồng màu hồng, mấy tượng phó đi qua đi lại, hoặc treo đèn lồng, hoặc quét nước sơn, bận bịu cực kì. Tết âm lịch là ngày hội quan trọng nhất trong năm, thêm chuyện Thất Dương Cung vừa qua khỏi nguy cơ, thần kinh luôn căng như dây đàn của mọi người rốt cuộc cũng được thả lỏng, cho nên năm này tất nhiên sẽ muốn náo nhiệt hơn một chút.
Nỗi đau do chiến tranh lưu lại dần dần bị không khí vui mừng làm phai nhạt, lần này đập tan được sự bao vây của mấy môn phái, địa vị của Thất Dương Cung trong giang hồ càng thêm vững chắc, Huyền Kiếm Môn đại thương nguyên khí, Đằng Vân Các còn rơi vào nội loạn, sợ là hai huynh đệ kia mất một thời gian rất lâu cũng khó có thể tiêu diệt toàn bộ thế lực của đối phương. Ít nhất trong vòng một vài năm, Thất Dương Cung sẽ là Thái Sơn Bắc Đẩu của giang hồ đại lục. (Ý là Thất Dương Cung sẽ đứng đầu giang hồ)
Buổi chiều, ở trên quảng trường chủ điện, tinh anh của Thất Dương Cung tề tựu, hai vị cung chủ tọa trên ghế cao, chí khí của Cố Nam Viễn dâng trào, vô cùng vui mừng; Cố Bắc Viễn mắt cười mày giãn, giấu giếm ý mừng. Đầu tiên là an trí thích đáng cho những hộ vệ thân thuộc hy sinh vì Thất Dương Cung, tiếp đó bắt đầu phát hồng bao cuối năm cho bốn phía, so với năm vừa rồi ra tay càng thêm phóng khoáng, tiền thưởng thì thưởng bạc, không thì thưởng mỹ nữ, mọi người cảm tạ, khuôn mặt người người đều hiện ánh hồng.
Ở giữa còn một đoạn nhạc đệm, lúc ấy đến phiên phong thưởng cho thành phần nòng cốt chủ yếu, Tiết thần y phất tà áo hành lễ, âm thanh như nước chảy:
“Đại cung chủ, Nhị cung chủ, năm nay tại hạ có một thỉnh cầu?”
Cố Nam Viễn mặt mày nhếch lên, khẽ cong khóe môi, “Lần này Tiết thần y vô cùng vất vả nên công lao càng lớn, nếu không có thần y, chỉ sợ Thất Dương Cung còn mất đi nhiều hộ vệ hơn, thần y có chuyện gì xin cứ nói!”
“Sư phụ sư mẫu qua đời sớm, đều nói huynh trưởng như cha, tại hạ cũng coi như nửa huynh trưởng, khẩn cầu hai vị cung chủ làm chủ, tìm một cửa hôn nhân cho sư đệ.”
“Quả thật nên như vậy.” Cố Nam Viễn dường như đã sớm dự đoán được việc hắn thỉnh cầu, hai mắt híp lại, nhìn về phía Tất Hàm, âm điệu lên cao, “Tất Hàm có ý trung nhân hay không? Nếu là có thì hãy làm hôn sự sớm một chút, nếu không có ta đây cũng sẽ tìm cho ngươi một mối tốt, cũng để hoàn thành tâm nguyện của Tiết thần y.”
Tất Hàm nhức đầu, cuống quít bước ra khỏi hàng, giả bộ yếu ớt nói: “Chuyện thành thân là đại sự, cần bàn bạc kỹ hơn. Tại hạ bị trọng thương chưa lành, bây giờ đứng lâu như vậy, đầu thật sự choáng váng vô cùng, thỉnh hai vị cung chủ thứ tội cho phép tại hạ đi về nghỉ ngơi trước, ngày khác lại thương nghị.”
“Vậy……”
“Để sau rồi nói, ai…… Còn tiếp tục nói nữa tại hạ chỉ sợ sẽ ngất xỉu, Đại cung chủ thứ tội, tại hạ vẫn nên về trước.”
Nói xong giả đò yếu ớt như cây liễu đung đưa trước gió, ý muốn té xỉu.
Biết vết thương của hắn quả thật chưa hoàn toàn lành, Cố Nam Viễn không miễn cưỡng nữa, vẫy tay cho hắn lui ra.
Tất Hàm vừa được cho phép, lập tức chuồn mất nhanh như chớp, mấy người không hề phúc hậu trực tiếp cười khẽ ra tiếng, Cố Bắc Viễn cũng không che lại ý cười trên khóe môi, chỉ có mỗi Tiết thần y là trưng vẻ mặt không biết làm cái gì.
Cuối cùng, Cố Nam Viễn tuyên bố buổi tối tổ chức đại tiệc cho quần hùng, muốn mọi người chè chén thoải mái, không say không về, hắn còn nói riêng với Cố Bắc Viễn: “Buổi tối mang theo Thi cô nương đến đây đi, nàng thích náo nhiệt, cũng để nàng vui vẻ một chút.”
Đại tiệc như thế mấy năm trước Cố Bắc Viễn hoặc là không đến, hoặc có đến cũng chỉ lộ cái mặt, không đợi đồ ăn bưng lên đã biến mất, thứ nhất là vì hắn không thích có nhiều người, thứ hai là người hầu giữa đường bưng đồ ăn rất bất tiện, hơn nữa ồn ào ầm ĩ không quan hệ gì tới hắn, càng ồn ào náo nhiệt lại càng tăng thêm vẻ cô độc của hắn. Nhưng nghĩ đến Thi Hiểu Nhiên một mình ở Trầm Hoa điện cũng không thú vị, liền đồng ý.
Thi Hiểu Nhiên nghe xong có chút hưng phấn, nàng đến Thất Dương Cung lâu như vậy rồi cũng không tham gia được hoạt động tập thể nào, nàng hỏi: “Đại tiệc này có gì thú vị?”
“Cũng không có gì, chỉ là ca múa thôi.” Cố Bắc Viễn thản nhiên đáp.
“Vậy cũng phải đi nhìn xem, Đại cung chủ đã lên tiếng rồi, nên nể mặt ngài ấy.” Buổi tối Thi Hiểu Nhiên cố ý trang điểm một chút, mặc một bộ quần áo màu hồng thêu chỉ vàng, cảm giác vừa vui mừng lại phóng khoáng.
Đèn lồng bằng ngọc lưu ly được thắp lên, đại điện sáng như ban ngày, hai bên các là một loạt nha hoàn đứng sẵn sàng hầu hạ, dưới ánh sáng chiếu vào của ngọn đèn càng lung linh. Trên mặt mỗi người đều có một tầng sắc hồng, lần lượt ngồi xuống. Nàng ngồi bên người Cố Bắc Viễn, trên bàn rượu bày đầy hoa quả, rượu và đồ nhắm, nếu có người bưng thức ăn lên, nàng cũng sẽ đứng dậy lấy một chút.
Cố Bắc Viễn dán vào bên tai nàng giới thiệu, đa số là lực lượng nòng cốt của Thất Dương Cung. Thi Hiểu Nhiên quét một vòng người trong điện, hỏi:
“Tại sao Phá sử đại nhân vẫn chưa tới vậy, thương thế của hắn vẫn chưa lành sao?”
“Vẫn chưa khỏi hẳn, phải kiêng rượu. Có điều hắn không đến là vì buổi chiều bị Tiết thần y bức hôn, nằm ở nhà giả bộ bệnh nặng.” Cố Bắc Viễn kể lại chuyện phong thưởng buổi chiều cho nàng.
Thi Hiểu Nhiên cười ha ha, “Thì ra Tất Hàm lại sợ như vậy! Có điều tránh được một lúc, không trốn được cả đời, về sau phải thường xuyên lấy chuyện này dọa hắn.”
Tiếng ti trúc vang lên, vũ cơ bắt đầu điệu múa, thắt lưng người người đều tinh tế như liễu, thân thể linh hoạt như rắn. Người múa dẫn đầu lại là thiên nhân chi tư (có tư thế của người nhà trời), cả người thoát tục không mang theo nửa điểm khói lửa nhân gian, khẩu giống như hàm chu đan, ngón tay như rễ hành, dáng người mềm mại như không có xương cốt, mỗi bước sinh hoa, uyển chuyển thướt tha, tay áo dài vung ra như hoa lan nở rộ, tất cả mọi người đều xem đến ngây người.
Thi Hiểu Nhiên cũng là một trong đám người kia, hai mắt nàng nhìn vũ cơ chăm chú, khuỷu tay huých huých Cố Bắc Viễn, khen: “Thật khá, múa tốt như vậy, giống như tiên nữ Cửu Thiên hạ phàm trần.”
“Đúng là rất đẹp.” Cố Bắc Viễn phụ họa.
“Có phải đẹp hơn ta rất nhiều hay không?” Thi Hiểu Nhiên quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Phải nói lời thật à nha.”
Cố Bắc Viễn nhìn vũ cơ dưới đài, lại nhìn nàng, bình luận khách quan:
“Đẹp hơn rất nhiều.”
Thi Hiểu Nhiên tiếp tục cười, “Đẹp hơn thế nào?”
“Mái tóc như thác nước, thân mềm như liễu……”
“Còn gì nữa?” Mắt hạnh của Thi Hiểu Nhiên trừng trừng, nàng đã tùy tiện nói thì thôi, cái giọng điệu nghiêm trang này của hắn là ý gì?
“Kể sơ sơ là như vậy đi.”
Thi Hiểu Nhiên cười như hồ ly, “Nếu đẹp như thế, vậy thì gọi nàng ta hầu hạ Nhị cung chủ đi. Hơn nữa chuyện giải độc của Nhị cung chủ có hi vọng rồi, đến lúc đó mỹ nhân trong ngực, mới thật sự là xuân phong đắc ý.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Cố Bắc Viễn nghe ra giọng của nàng không đúng, liền nắm tay nàng, “Cho dù nàng không mĩ mạo bằng nàng ta, ta cũng chỉ muốn một mình nàng.”
Thi Hiểu Nhiên chỉ nghe đến “Không mĩ mạo bằng nàng ta”, đỉnh đầu đã bốc khói âm ỉ, cho dù là sự thật cũng không cần phải lặp lại để nhấn mạnh chứ?
Nàng nói dẫn theo một tia giận dữ: “Như ta là cám bã chi tư (có tư thế như cám bã) làm sao so được với người khác, Nhị cung chủ vẫn chớ nên miễn cưỡng.”
Nói xong nàng quay đầu, căm giận dùng bữa, không liếc mắt xem mỹ nhân ca múa nữa.
Vẻ mặt Cố Bắc Viễn vô tội, kéo tay áo của nàng, “Là nàng muốn ta nói, sao giờ lại tức giận?”
Thi Hiểu Nhiên phát điên, người ta muốn nghe lời nói thật cũng không phải là điều này, vì sao không nói “Cho dù đẹp cũng không bằng nàng”, “Ta thấy cũng bình thường ” mấy câu đại loại thế chứ!
Vừa nâng mí mắt liền bắt gặp đại ca ở bên cạnh đang cười trộm, Cố Bắc Viễn thực bất đắc dĩ, “Đừng suy nghĩ miên man nữa, ta không có một chút ý tưởng nào với những người khác, cho dù đã giải độc xong rồi cũng chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng.”
Thi Hiểu Nhiên vẫn không để ý tới.
Múa xong một bài, mỹ nhân tạ lễ, mọi người vẫn là một bộ dạng như si như túy (như say như mê), Cố Nam Viễn khen: “Bài múa đã đẹp, người còn đẹp hơn, mỗi người thưởng năm lượng vàng!” Lại nói với người múa dẫn đầu:
“Ngươi tên là gì?”
“Hồi cung chủ, tiểu nữ tử là Thiên Nhu.” Mỹ nhân xấu hổ khiếp sợ, như hoa sen mới nở, âm thanh trong trẻo như chim hoàng oanh.
“Quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy, Bắc Viễn nghĩ như thế nào?” Trong mắt Cố Nam Viễn đầy ý cười chế nhạo, quay đầu nhìn về phía bàn gần đó.
Thi Hiểu Nhiên nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Viễn.
Mặt Cố Bắc Viễn ngưng trệ, chậm chạp trả lời: “Đẹp thì đẹp thật.”
Lại nói tiếp: “Hôm nay người đang ngồi ở đây đều là người đã làm việc vất vả nên công lao càng lớn, nghe nói nguyên phối (vợ chính thức) của Quan Đà chủ đã qua đời, lúc ấy vì lo liệu sự vụ trong cung mà ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không có. Vậy để Thiên Nhu cô nương đi theo Quan Đà chủ đi.”
Phía dưới có một người đứng dậy, tuổi gần ba mươi, dáng người khôi ngô, cảm thấy ngoài ý muốn liền đứng dậy tạ thưởng.
Trên mặt mỹ nhân kia rõ ràng không hề cam lòng, nhưng lời Nhị cung chủ đã nói ra, đành phải tạ ơn lui ra.
Cố Bắc Viễn nhìn Thi Hiểu Nhiên, thấp giọng nói: “Ta đã đuổi nàng ta đi, Quan Đà chủ là chủ quản phân đà Cẩm Châu, về sau nàng ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng.”
“Ta cũng không phải bức chàng đuổi nàng ta đi, hơn nữa, chàng cũng chưa từng hỏi qua ý tứ nàng ta, làm sao mà biết nàng ta có cao hứng để chàng tiễn bước?”
“Nàng ta cao hay mất hứng ta không biết, nhưng nàng mà mất hứng ta sẽ để ý, cho nên ta không quản được nhiều như vậy.” Cố Bắc Viễn ôm thắt lưng của nàng, “Đừng tức giận nữa được không? Cãi nhau ở nơi này, ca múa cũng không có gì hay để xem, chúng ta trở về sớm một chút.”
Thi Hiểu Nhiên mất hứng thú, chu miệng gật gật đầu.
Cố Bắc Viễn đưa tay tiếp đón, liền mang theo Thi Hiểu Nhiên rời khỏi buổi tiệc.
Ban đêm tháng chạp có chút lạnh lẽo, đèn lồng treo đầy hành lang dài, phần lớn lấy màu đỏ làm chủ đạo, giống một đám mây hồng nhàn nhạt sương khói, ở nơi đặc biệt cũng có đèn ngọc lưu ly thất hải, vẽ hoa văn ba sao cát tường phúc lộc thọ, trong không khí có mùi hoa mai vàng, thoang thoảng thấm đượm; Những âm thanh ồn ào càng ngày càng xa.
Hai người ôm vai, một đường đi qua, ngọn đèn mờ mờ ảo ảo nhập bóng dáng đầu của hai người lại thành một. Hắn nghiêng mặt ôn hòa hỏi: “Lạnh không?”
Thi Hiểu Nhiên lắc đầu, “Không lạnh.”
“Nếu ta nói lỡ lời, chọc nàng tức giận, nàng cứ nói ra. Đại ca nói nữ nhân và nam nhân không giống nhau, cái gì có thể nói cái gì không, ta cũng không hiểu được mấy điều huyền diệu trong đó. Nhưng ta muốn nàng mỗi thời mỗi khắc đều vui vẻ.”
Thi Hiểu Nhiên mang theo một chút ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Ta không có tức giận.”
Cố Bắc Viễn nhẹ nhàng cười, “Ngày kia chính là giao thừa, ở nơi của nàng người ta đón năm mới như thế nào? Nếu có chuyện đặc biệt phải làm thì nàng phải đề xuất trước, để tiện an bài.”
“Không có gì đặc biệt, nơi đó của ta mỗi dịp năm mới càng ngày càng không có không khí, cũng chỉ là người một nhà tụ tập ăn một bữa cơm tất niên, sau đó xem ca múa biểu diễn. Chẳng có ý nghĩa, nhập gia tùy tục, bên này đón năm mới như thế nào sẽ làm như thế đó.”
“Đến lúc đó ta sẽ mời một gánh hát đến hát hí khúc, cũng náo nhiệt một chút. Đêm Nguyên tiêu ở An thành có hội đèn lồng, ta không thể đưa nàng đi xem, nếu muốn đi sẽ phải mang theo người của ta.”
“Năm nay không đi, tìm vài công tượng ( người làm nghề thủ công) làm vài ngọn hoa đăng treo ở Trầm Hoa điện là được rồi, chờ năm sau chàng lại mang ta đi đi. Hai tháng nữa Y Vân sẽ thành hôn ở Ngô châu, ta có thể đi được không?”
“Khi đó chắc ta đang giải độc, nàng đi một mình ta sẽ lo lắng, đưa lễ qua tỏ một chút thành ý là được rồi.”
Thi Hiểu Nhiên nghe vậy thần sắc ảm đạm đi vài phần.
Cố Bắc Viễn than nhẹ một hơi, “Nếu nàng thật sự muốn đi, Ngô châu coi như an toàn, để ta an bài một vài người, không cần đợi lâu đâu. Nếu ta bế quan giải độc cũng không thể nhốt nàng trong Thất Dương Cung, nàng biết ta sẽ lo lắng cho nàng là được rồi.”
Mặt Thi Hiểu Nhiên giãn ra, ngừng bước, giơ tay kéo cánh tay hắn.
Cố Bắc Viễn không rõ ý nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Thi Hiểu Nhiên điềm tĩnh an đạm, chậm rãi đặt tay lên lưng của hắn, vùi đầu cọ cọ trước ngực hắn, âm thanh thanh thản: “Bắc Viễn, ở chung một chỗ với chàng, tốt lắm!”
Hắn cũng vươn tay ôm nàng, cũng không để ý đến chuyện có người nhìn lén trong chỗ tối hay không, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt, an an ổn ổn.
Thật lâu sau, Cố Bắc Viễn cúi đầu nói ở bên tai nàng: “Trời lạnh, đường còn xa, ta mang nàng về.”
“Ừm.” Thi Hiểu Nhiên đáp lớn một tiếng.
Cố Bắc Viễn ôm lấy nàng, di hình đổi ảnh, đi về phía Trầm Hoa điện.
V-Emy: Chương này Thi tỷ ghen đấy, thấy anh Viễn dễ thương ghê :3 Sau này còn có dịp cho anh Viễn ăn dấm chua *rống*~
CHƯƠNG 47: LỄ MỪNG NĂM MỚI
Edit: V-Emy
Giao thừa ngày đó, Cố Nam Viễn tặng nàng một khối lệnh bài, cười bảo:“Qua năm mới này, ta không biết nên tặng ngươi hồng bao thế nào là tốt, hay ngươi cầm vật này xem có thuận mắt mình không. Khối lệnh bài này chỉ có mình ngươi được sử dụng, hầu hết mọi chỗ trong Thất Dương Cung ngươi đều có thể ra vào, cũng có thể sai sử vài người.”
Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận, nghiêm mặt nói lời cảm tạ, đi đến bên người Cố Bắc Viễn cước bộ nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp vui vẻ, không phải bởi vì lệnh bài rốt cuộc có bao nhiêu công dụng to lớn ra sao, mà là tâm ý của Cố Nam Viễn, lúc hắn nói chuyện không giống như một Thất Dương Cung cung chủ hay bày mưu tính kế người khác, mà giống một vị đại ca ôn hòa lương thiện bình thường nhiều hơn.
Đêm đó đốt pháo, trong không khí còn thoảng thoảng mùi lưu huỳnh, mang hơi thở của năm mới. Toàn bộ đèn lồng đều được thắp lên, thâu đêm suốt sáng không tắt, biến cung điện Trích Tinh Phong rực sáng tựa cửu thiên cung khuyết (cung điện trên chín tầng mây). Còn cho dựng vũ đài, đào kép hoá trang đoan trang thành thạo, tiên diễm loá mắt, giọng hát mượt mà ngân vang, dưới đài nhất chúng tôi tớ, thị vệ đều thưởng thức nồng nhiệt, thường phát ra tiếng cười. Thi Hiểu Nhiên tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy sinh động thú vị, so với việc buôn bán ngày xuân lại càng hữu hình hữu sắc.
Trên lầu cách gian đang đốt chậu than, Cố Bắc Viễn cấp nàng cái ghế tựa được lót đệm thật dày, trên hỏa lò nhỏ đun ấm nước trà, hơi nước mờ mịt lượn lờ bốc lên, trên bàn nhỏ là điểm tâm hạt dưa, Thi Hiểu Nhiên dựa vào người hắn mặt mày vui vẻ, cười khanh khách không ngừng. Đối với hí khúc nàng xem không hiểu, hỏi vài câu liền phát hiện Cố Bắc Viễn trừ bỏ biết đó là chuyện xưa nào, hắn cũng giống nàng hoàn toàn không am hiểu giọng hát, hay giai điệu gì cả, nhưng việc này cũng không cản trở sự hào hứng của hai người, trang phục, trang sức, mỗi động tác của đào kép đều được hai người soi mói, bình phẩm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian